EM ĐAU
Sáng nay em giật mình tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm gục cạnh bàn phím máy tính, nước mắt đầm đìa. Đêm qua em đang viết dở nhật ký online thì ngủ thiếp đi. Em thấy trên màn hình chỉ toàn chữ "em nhớ anh". Những giọt nước mắt ở khoé mi lại trực trào ra.
Em tắt máy tính rồi ra khỏi phòng. Bố mẹ nhìn em với đôi mắt lo lắng. Ngoài việc em rất nhớ anh thì em thấy mình vẫn ổn mà. Hôm nay em sẽ làm món bánh flan mà anh thích nhất.
Em đến nhà anh, em gõ cửa nhưng vô vọng, chắc anh vẫn ngủ. Em để bánh ở thềm nhà rồi đi, khi nào dậy anh sẽ ăn nó nhé!
Em đến trường sau nhiều ngày nghỉ, bạn bè nhìn em với ánh mắt ái ngại. Em mỉm cười với tất cả. Mọi người sao vậy nhỉ, nhìn em cứ như em là vật thể lạ không bằng, sao thấy em cười mọi người lại ngạc nhiên? Từ trước đến giờ em ít cười thế ư?
Anh này, hình như em gầy đi rồi, bộ đồng phục mặc đã thấy rộng hơn. Vui quá anh à, thế là em đã trở thành cô bé nhỏ xinh của anh rồi đó, từ giờ anh không được trêu em là mèo mập nữa đâu nhá.
...
Hôm nay thức dậy em thấy mắt mình mờ đi, chắc em cận thêm mất rồi, cái tội thích onl đêm đây mà. Em xin lỗi nhé, anh mắng bao nhiêu lần mà em không sửa được, chỉ vì em muốn được nói chuyện với anh thật nhiều thôi, đừng giận em, em hứa lần sau sẽ đi ngủ sớm.
Hôm nay em làm cơm susi Nhật cho anh. Đến gõ cửa nhưng vẫn không thấy anh trả lời, món bánh flan hôm trước đã mốc meo ở thềm cửa. Chắc tại em làm không ngon nên anh không ăn được. Nhưng món susi hôm nay em làm rất ngon vì có sự giúp sức của mẹ mà. Hi hi, anh phải ăn thật nhiều nhé!
...
Hôm nay tỉnh dậy thì em hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa. Em sợ hãi quờ quạng mọi thứ. Bác sĩ bảo em bị mù. Em như chết đứng tại chỗ. Không, không thể có chuyện đó được. Bị mù rồi thì em làm sao nấu ăn cho anh được, làm sao ngắm nhìn khuôn mặt anh được.
Nhưng em đã không khóc anh ạ, anh nói rằng em phải thật mạnh mẽ! Hằng ngằy em vẫn làm những món anh thích và mang đến cho anh. Em đập cửa rất mạnh, em kêu gào khản cả cổ nhưng anh vẫn không mở cửa. Anh độc ác quá, làm ơn ra đây với em đi , đừng trốn tránh em như thế, em nhớ anh lắm!
Mò mẫm từng bước trên đường, em cảm thấy sợ hãi vô cùng. Em không nhìn thấy gì cả, tất cả chỉ toàn một màu đen, em sợ lắm, bất cứ ai cũng có thể khiến em đau, khiến em tổn thương. Em cần anh, thực sự rất cần anh, anh đang ở đâu vậy?
Em đã không thể ngắm nhìn hình ảnh anh trên máy tính, cũng không thể viết những dòng tâm sự vào nhật ký onl nữa. Em chỉ biết gục đầu cạnh bàn phím mà khóc, nước mắt thấm ướt cả băng trắng.
...
Hôm nay em lại đến nhà anh. Thật tuyệt diệu, anh mở cửa ra, dù không nhìn thấy nhưng em có thể cảm nhận được chính là anh. Em tiến lại gần muốn ôm anh nhưng anh lại đẩy ra, em càng cố gắng chạm vào anh thì anh càng hờ hững, lạnh lùng. Đừng tàn nhẫn với em như thế, làm ơn hãy đón nhận em đi, quãng thời gian vừa qua thế là quá đủ rồi, em đau lắm rồi, em không thể chịu nổi thêm được nữa!
Em khóc, em gào thét, em đánh anh, em lao vào đòi ôm anh. Anh im lặng, anh đưa tay lên tháo băng trắng ở mắt của em. Em nhìn thấy anh, em cười. Đây rồi, người em yêu, đúng là anh mà, em nhìn thấy anh rồi, đừng vất bỏ em, xin anh đấy. Anh nhìn em lặng lẽ rồi ôm em vào lòng. Anh đưa em vào nhà rồi khép cửa lại, trả về cho khu chung cư một màu đen tối tĩnh mịch im lặng vốn có.
....
Sáng hôm sau người ta thấy xác của một cô gái mù chết trước cửa nhà của anh chàng sinh viên đã qua đời cách đây 2 tháng vì tai nạn. Cái băng trắng trên mắt cô đỏ thẫm, cô ấy đã khóc ra máu nhưng trên môi cô lại nở một nụ cười hạnh phúc, có lẽ cô ấy đã tìm được sự giải thoát tốt nhất cho mình.
* * *